Đi làm về không thấy cơm, lòng tôi như lửa đốt. Tôi về nhà, “ba máu sáu cơn” tức tốc chở vợ thẳng về nhà ngoại, quyết không tha. Bố vợ thấy vậy, mặt buồn như mây, ông kéo hai đứa vào phòng riêng, dúi vào tay tôi cái chìa khóa và nói giọng mềm như rót mật:
– Con ráng ở lại, để bố lo. Bố cho con miếng đất này — giá trị tầm hai tỷ — để ổn định cuộc sống. Bố không muốn con dâu con rể tranh chấp với ai, bố tặng cho con để hai đứa an tâm.
Tim tôi như vỡ oà. Cái chìa khóa, cái ánh mắt chân thành của một người làm cha làm tôi thấy mình như mở cờ trong bụng. Ba ngày sau, tôi còn mang mâm cơm sang cúng, hai vợ chồng ngồi tính kế sửa sang, loay hoay làm giấy tờ, nghĩ đến tương lai.
Ai ngờ, đúng ba ngày sau — khi niềm vui còn chưa kịp tan — bố vợ lật mặt như chong chóng. Sáng ấy, tôi đang kê lại tấm ván gỗ trên mảnh đất mới thì có tiếng chuông điện thoại. Chưa kịp nghe rõ, một loạt tiếng xe máy ầm ầm tiến vào ngõ: công an xã, vài người mặc áo đồng phục, hai cán bộ thôn, và vài người hàng xóm hiếu kỳ kéo tới.
Trước mặt cả khu, ông già đứng giữa ngõ, mặt tái mét, miệng hô to:
– Công an xã! Xin mọi người cho chứng kiến. Đây là tuyên bố chính thức: miếng đất ông đã “tặng” cho con rể trước đây là đất đang thế chấp tại ngân hàng; việc chuyển nhượng chưa được hoàn tất, và hơn nữa, ông bị ép buộc ký nhận bởi hành vi gây áp lực của con rể! Yêu cầu công an lập biên bản, tạm giữ mọi giấy tờ liên quan để điều tra!
Tiếng người ầm ĩ. Tôi đứng chết lặng như người bị khoét ruột. Mấy tờ giấy, cái chìa khóa tối qua còn nằm trên bàn, giờ bị những bàn tay công an thu lại. Hàng xóm thì xì xào, con bé đầu ngõ thì thầm: “Sao lại thế được, hôm trước ông còn tặng mà?” Mấy bà trong khu vội tụm vào, mắt dò xét tôi đầy vẻ thương hại lẫn nghi ngờ.
Cán bộ xã mở loa đọc mấy câu chữ hành chính, rồi giọng họ lạnh lùng:
– Chúng tôi nhận được đơn tố cáo rằng có dấu hiệu lừa đảo và ép buộc trong việc chuyển nhượng tài sản. Để bảo đảm vụ việc, mọi bên tạm thời ngừng mọi giao dịch liên quan. Ai có bằng chứng gì thì trình bày.
Một giọng phụ nữ vang lên — là chị họ hàng gần đó — nói nhỏ với hàng xóm: “Hồi trước bác ấy đã mang sổ đi thế chấp rồi, giờ mới trả được nợ, tặng tạm thế thôi chứ không được chấm dứt tài sản…” Người khác lại nói: “Nghe nói con rể mấy lần la mắng con bé trước mặt mọi người, có người thấy ông cụ run sợ…”
Tôi thấy mặt mình lạnh băng. Bao nhiêu ấm ức, ngất ngư trong lòng bỗng tuôn ra. Tôi muốn gào lên: “Không phải như vậy!” nhưng tiếng tôi nhỏ bé giữa rừng lời tố cáo. Công an lập biên bản, thu giấy tờ, và yêu cầu tôi cùng bố vợ lên trụ sở làm việc.
Trong phòng làm việc, ánh đèn chói, cán bộ xã hỏi từng câu một. Bố vợ thì run rẩy, giọng ông cụ khác hẳn mấy ngày trước. Ông bảo: “Lúc ông tặng, ông còn tỉnh táo, nhưng sau đó ông thấy bị… ép… bởi những lời lẽ, ông sợ…” Giọng ông lẫn lộn: vừa như trách tôi, vừa như tự trách mình.
Tôi căng cứng, mắt nhìn quanh. Lúc ấy, vợ tôi — người từng bị tôi đưa về nhà ngoại vì bực mình — đột nhiên bước tới, tay run, đưa ra một chiếc điện thoại. Trên màn hình là đoạn video ngắn.
Video quay lại ngày ông bố vợ đưa chìa khóa cho tôi: bố vợ đứng trước camera, giọng mộc mạc và rõ ràng, nói: “Tôi tặng miếng đất này cho con rể, để hai đứa yên tâm.” Có cả tiếng hàng xóm chứng kiến cười ầm: “Đúng đó, chú tặng thiệt mà.”
Cả phòng im như tờ. Tôi như thấy mạng nhện vỡ tan trong lồng ngực. Vợ tôi bật khóc nghẹn, từng lời run rẩy:
– Bố… con đã nghe bố nói rõ mà… sao bố lại thay đổi?
Bố vợ mặt méo xệch, miệng lắp bắp. Công an lục đống giấy tờ, so sánh. Một cán bộ nghiêm giọng:
– Nếu có bằng chứng rằng ông tự nguyện tặng, biên bản này sẽ được ghi nhận. Nếu không — vụ việc sẽ phải điều tra rõ ràng.
Cú twist chưa dừng lại ở đó. Tại trụ sở, một cô hàng xóm lên tiếng: “Có lần chính bác bảo ‘tặng để giả giúp con rể, chứ thực ra đất vẫn có chuyện, đợi giải quyết xong rồi sẽ làm sổ’ — có người nghe rõ.” Lời nói ấy như dao quắm bổ vào giữa niềm hy vọng của tôi.
Kết quả phiên làm việc là tạm hoãn mọi quyền sử dụng mảnh đất. Giấy tím được niêm phong. Công an khuyên hai bên hoà giải; nếu có tranh chấp pháp lý thì ra tòa. Tôi rời trụ sở với cảm giác tay trắng, còn mặt mũi bị bêu rếu.
Nhưng có điều tôi không ngờ: cú lật này làm lộ ra một bí mật khác — bố vợ đã dùng chính mảnh đất đó để thế chấp cho một khoản vay lớn — khoản vay mà người được hưởng nhiều nhất lại chính là… chị dâu, người trước giờ được mẹ ưu ái. Khi mọi chuyện hé lộ, người ta bắt đầu nhìn lại: hóa ra cái “tặng” ấy vừa là thuốc an thần vừa là tấm vải che.
Cuộc đời vốn dĩ thích chơi trò nghịch lý: ba ngày trước tôi được cho chìa khóa như món quà cứu rỗi; ba ngày sau, chìa khóa bị tước đi như bằng chứng của một vở kịch. Tôi bị dân làng bàn tán, bị nhìn bằng đôi mắt dò xét, còn bố vợ thì đứng giữa hai luồng: một là tình mẫu tử, hai là nỗi sợ hãi của một người già bị cuốn vào món nợ quá lớn.
Kết thúc ngày hôm đó, tôi không quỳ xuống. Tôi nhặt mảnh giấy, cầm lấy chiếc điện thoại vợ đặt trong tay tôi, và nói với cô ấy bằng giọng bình tĩnh nhất từ trước tới nay:
– Chúng ta không im lặng. Mọi bằng chứng đã có. Nếu họ muốn pháp luật, chúng ta cũng sẽ đến pháp luật. Nhưng con chỉ xin một điều: đừng để lòng tham của người khác biến chúng ta thành kẻ phải chạy theo những gì họ muốn.
Và như vậy, cuộc chiến chưa chấm dứt — nó vừa mới bắt đầu.