Ban đầu tôi chỉ cười xòa, nghĩ chắc mèo hoang hay chó con chui vào. Nhưng hôm nay, khi đứa bé lại níu tay tôi khăng khăng chỉ cho bằng được, tôi quyết định thử lại gần xem sao.
Vừa bước đến, tim tôi lập tức dựng tóc gáy. Cái túi đen buộc chặt miệng vẫn liên tục giãy giụa, phát ra những tiếng cào cấu yếu ớt. Tôi run rẩy đưa tay chạm vào, và rồi chết lặng khi cảm nhận được thứ gì đó mềm nhũn, còn thoi thóp hơi thở bên trong.
Tôi bủn rủn tay chân, hét lớn gọi hàng xóm. Người thì chạy đi lấy dao cắt, người thì gọi trưởng thôn. Chỉ vài phút sau, khi cái túi được mở toang, cảnh tượng bên trong khiến tất cả chúng tôi tá hỏa.
Cả xóm nín lặng, có người ôm ngực ngã quỵ, có người run cầm cập không dám nhìn. Thứ được “giải thoát” khỏi túi ấy không phải chó mèo như ai nghĩ, mà là…
 
								 
								 
								 
								 
								