×
×

Bao nhiêu của nải mẹ chồng đem hết cho bác dâu cả, đến lúc nằm viện mới được một tháng thì chị dâu đã gào mồm lên yêu cầu vợ chồng tôi góp tiền nu:;ôi chung

Từ lúc bà nằm viện, mọi chuyện như được bật lên một phím đỏ. Mẹ chồng tôi vốn hay nịnh nọt, của nả trong nhà bà chuồn hết vào tay bác dâu cả — quần áo tốt, tiền mặt, thậm chí cả cuốn sổ tiết kiệm “bà tặng cho chị” đều được mang về nhà đó. Chị dâu tỏ ra hiền lành trong mắt thiên hạ, nhưng sau lưng thì quát tháo, tính toán.

Tháng đầu bà vào viện, vợ chồng tôi chạy đôn chạy đáo — tiền thuốc, tiền viện, chăm sóc tinh thần — bao nhiêu đều cố gắng xoay sở. Nhưng sang tháng thứ hai, chị dâu bỗng nhiên cắt lời: “Nhà em cũng đã nuôi mẹ bao năm, giờ bố mẹ có tuổi, vợ chồng chị phải góp tiền nuôi mẹ chung đi.” Giọng chị ta không giấu được tính toán, như thể đang đòi “chi phí dịch vụ” cho cái mà chị đã hưởng trước đó: những ngày mẹ khỏe, chị ăn ngon mặc đẹp nhờ phần chia của bà.

Tôi nghe mà xót, nhưng biết nóng vội chẳng giải quyết được gì. Thay vì cãi lộn, tôi làm một việc mà chị dâu không ngờ tới: lấy ra một tờ giấy — tờ giấy trắng phẳng, có mộc đỏ của công chứng, có chữ ký của chị ấy và những người trong gia đình lúc vài tháng trước.

Đó là biên bản giao nhận tài sản: những món đồ giá trị (vàng, tiền, sổ tiết kiệm) được ghi rõ “bà tặng cho chị dâu X” và kèm theo một điều khoản nhỏ nhưng sắc bén: “Chị dâu X cam kết: nhận toàn bộ tài sản kể trên và chịu trách nhiệm hoàn toàn mọi chi phí hậu sự, chăm sóc y tế, thuốc men, và không được yêu cầu vợ/chồng hoặc con cháu của người cho tham gia chi phí. Trong trường hợp có tranh chấp, bên nhận chịu toàn bộ trách nhiệm pháp lý.”

Tôi đưa tờ giấy ra, đặt thẳng trước mặt chị. Không cần nói thêm lời nào. Chị dâu nhìn vào con dấu, chữ ký của chính mình, rồi nhìn tôi như đang cố tìm một đường thoát. Mặt chị tái mét. Mấy người hàng xóm có mặt trong phòng chờ, bỗng im lặng. Chị ta lắp bắp: “C- cái này là… em… em ký lúc mẹ cho… em không nhớ…”

Tôi nhẹ nhàng mở ví, rút ra 20 triệu, đặt xuống bàn, nói từng chữ:
– Đây là tiền để chị chi cho việc lo tạm thời, để mẹ được chăm sóc chu đáo vài tuần. Còn mọi chi phí dài hơi, chị đã cam kết nhận rồi — chị cứ giữ tiền và làm tròn trách nhiệm. Còn vợ chồng tôi, xin phép không tham gia nữa. Về đi, mẹ cứ để chị chăm.

Chị dâu run rẩy nhận tiền, mắt đảo liên tục như người đang bị kẹt. Bà mẹ nằm bệnh viện mở mắt, nhìn chúng tôi rồi nhìn chị như không hiểu gì. Cả phòng như nín thở. Ai cũng biết: tờ giấy công chứng ấy giống như một cái búa pháp lý — không phải đe doạ, mà là bằng chứng cứng rắn. Chị dâu không dám lớn tiếng nữa, quay lưng kéo về, mặt mũi nhợt nhạt như người bị lột áo.

Và thế là, trong cái im lặng đầy công lý ấy, tôi đã “trị” chị dâu bằng cách không hề ồn ào: để pháp lý và bằng chứng làm thay lời tôi. Người ta có thể chơi xấu, nhưng khi giấy tờ rõ ràng, nịnh nọt không còn tác dụng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News